Thực Hành Tiến Hóa

Khí Lực, Khí Điển và Thanh Khí Điển




Bái Hội Đấng Tạo Hóa
Thiên Tôn: Đạo lớn nguồn cội tới đây đã đủ, tôi không cần nói thêm nữa. Tôi sẽ đưa hai vị từ cõi “tam thanh” tới cõi “nhất khí” để bái kiến Thượng Đế, chẳng rõ ý kiến của hai vị như thế nào?
Dương Sinh: Cảm tạ sự chỉ dẫn của đức Thiên Tôn, thưa không rõ Thượng Đế ở chốn nào?
Thiên Tôn: Thượng Đế là đức “Hỗn Nguyên Huyền Huyền Thượng Nhân” tức Người trên cõi mịt mờ hỗn độn thuở sơ khai, ngự tại đỉnh Côn Lôn trên “Thiên Tâm Sơn” là núi lòng trời, là đức Vô Cực chí tôn, cho nên được tôn xưng là “Thiên Phụ, Thiên Vương, Thượng Đế, Lão Tổ, Lão Mẫu, Như Lai, Chân Tể” chính là đạo lớn cội nguồn vậy.
Dương Sinh: Thưa con từng nghe trên cõi Đại La Thiên không hề có nữ phái, nay tôn vinh là Lão Mẫu như vậy có hợp không?
Thiên Tôn: Ở cõi Thái Cực có phân chia nam nữ âm dương, một sớm tu tới quả vị Vô Cực ắt trừ khử hết chất âm dương, cho nên Thượng Đế chỉ là một bầu “hư linh” tức rống rỗng thiêng liêng, không nam không nữ, không già không trẻ, nay tôn là “Lão Mẫu” để biểu thị khả năng
có thể sinh đẻ nuôi dưỡng trời đất cùng vạn vật. Lại còn hình dung Thượng Đế như lòng trời từ ái, có đức hiếu sinh, giống hệt như bà mẹ thương con ở cõi thế gian, mong người đời giác ngộ lẽ này.
Dương Sinh: Dĩ nhiên cõi Vô Cực không phân biệt nam nữ, tại sao còn phân biệt tiên ông, tiên cô?
Thiên Tôn: Đó là sự hiển tướng của Hư Linh, có thể nhìn người rời bỏ gia đình cắt tóc đi tu, mặc áo cà sa, không phân nam nữ, ý là bôi xóa giả tướng bên ngoài để chân tướng bên trong lộ ra. Tiên ông, tiên cô tu tới bản tính được sáng lại, nam thì tuyệt tinh khí, nữ thì dứt kinh
nguyệt, vẻ mặt hồn nhiên như trẻ thơ, trở thành một phái duy nhất thiên chân, việc tôn vinh tiên cô không nam không nữ là tu Đại Đạo vì dùng nước nóng dầu sôi phá hủy dung nhan, diệt sắc tướng để chân bản tướng hiển lộ làm phương tiện hành đạo. Cho nên gọi là tiên ông, tiên cô bởi vì họ đã lộ được bản tính thiên chân, cả hai đều không còn dục tình nam nữ, cho nên gốc đạo vô danh, miễn cưỡng gọi là đạo. Tên gọi có nam nữ, nhưng thực ra thì không có
nam nữ, điểm này có thể quan sát ngay cơ thể con người, trẻ thơ có hình tướng trai gái nhưng không có dục tình trai gái; người già cả có hình tướng nam nữ, nhưng không còn sự nghĩ ngợi về nam nữ đều là hiện tượng bản tính trở về nguồn cội, đạt trạng thái không còn đối đãi phân biệt sự khác tính, người ta tu tới tâm cảnh này ắt có thể thành tựu nổi Đại Đạo Vô Cực, vĩnh viễn không còn luân hồi. Cho nên nói: “Hậu thiên phân nam nữ (khác tính), tiên thiên
thành nhất khí (đồng tính)”.
Tế Phật: Dương Sinh sửa lại y phục cho ngay ngắn, định thần dưỡng khí.
Dương Sinh: Tuân lệnh.
Thiên Tôn: Hai vị theo tôi thăng tiến...
Dương Sinh: Thiên Tôn dùng phất trần phất một cái, ân sư và tôi tự động bay lên, giống hệt như được cưỡi gió đèmây, pháp lực của đức Thiên Tôn quả là lớn rộng vô cùng, phía trước xuất hiện một khối hào quang chói lòa, hai mắt khó mở nổi.
Thiên Tôn: Chốn này là cõi Tam Thanh, thuộc vùng trời Đại La, chính là Tam Thiên, Đại Thiên thế giới, tất cả vạn vật đều bao la. Đây là Tổ khí của trời đất thuở hỗn mang ban đầu, cho nên hào quang đạo khí vô địch. Dương Sinh công lực chưa đủ nên hai mắt khó mở, mau phủ phục. Bầu khí toàn một vẻ mịt mờ tức là đạo lớn, cũng là một khí tông chủ vậy, cũng còn tôn xưng là Phật Tổ Vô Hình, Hồng Quân Lão Tổ, Hỗn Nguyên Thánh Tổ, Tiên Thiên Lão Tổ.
Dương Sinh: Chỉ thấy hào quang sáng ngời, ngoài chẳng thấy vật gì khác.
Thiên Tôn: Đúng vậy, Đạo Lớn vốn vô hình, hư vô gọi là Đại Đạo, mọi tôn giáo dưới gầm trời đều do một khí sinh ra, đáng tiếc không thấu triệt cái lí này nên không có pháp để đắc đạo, cho nên nói: “Đạo Lớn chung nguồn, muôn giáo quay về một mối” (Đại Đạo đồng nguyên, vạn giáo quy tông) tức là lẽ đó.
\Huyền Huyền Thượng Nhân: Ba vị Nguyên Thủy, Hoạt Phật và Dương Sinh cùng chung một thể cùng đạt tới “Thần, Phật, Nhân”, khác hình nhưng cùng một “tính”, bữa nay ứng vận trời để độ người, lại trở về đạo lớn mịt mờ, kì diệu lắm thay, chúng sinh vốn do tôi hóa thành, muôn loài do tôi đẻ ra, cho nên có thơ rằng:
Thơ
Hồng mông vị tịch đạo hàm anh
Vô số tinh cầu khí hóa thành
Giáp tí nan kê thiên vạn ức
Hư không ẩn ngã bất tri danh.
Hư không cửu uẩn khí huyền huyền
Vị phán hồng mông hữu ngã tiên
Nhất điểm chân linh trường bất diệt
Sinh lai Phật Thánh dữ Thần Tiên.
Dịch
Giữa thuở hỗn mang đạo sáng lòa
Tinh cầu khí hóa khắp gần xa
Chu kì xoay chuyển muôn ngàn ức
Ẩn bóng hư không chẳng thấy ta.
Muôn vẻ hư không khí mịt mùng
Hỗn mang trước đó có ta trong
Chân linh một điểm trường tồn mãi
Thánh Phật Thần Tiên đã sống chung.
Chúng sinh nếu như biết báo đền ơn nguồn cội, nhận rõ nguyên lí trở về với chân lí ắt là đứa con đỏ, đứa con hiếu thảo. Nếu như hồi quang phản chiếu nhìn lại ta mịt mờ ắt thành Thượng Nhân, Kim Tiên Cổ Phật vậy.
Thiên Tôn: Thượng Đế đã ban lời chỉ giáo, Dương Sinh quỳ lạy tạ ơn.
Dương Sinh: Lạy tạ ơn Trời... Tại sao con chỉ nghe tiếng mà không được thấy mặt Ngài?
Thiên Tôn: Đạo Lớn vốn không tiếng, không mùi, âm thanh vừa nghe được gọi là “thiên âm” tức tiếng trời. Hẳn là đã rõ vậy.
Dương Sinh: Không hình không dáng, trong cái không có sự kì diệu, mỗi câu mỗi phấn khích lòng con, kì diệu lắm thay.
Tế Phật: Bữa nay thầy trò mình còn được đức Nguyên Thủy Thiên Tôn hướng dẫn tới lạy mừng ra mắt đức Nguyên Thủy Thượng Đế, quả là sự vinh hạnh ba đời mới có được. Người đời xem tới hồi này ắt là phải ngừng đọc để làm lễ tạ ơn. Đạo Lớn siêu diệu đều gởi cả ở đây, hiểu rõ
đặng thuở cha mẹ chưa sinh chân bản tính của mình là thế nào? Có về chầu nhà Tổ hào quang mới tròn đầy, và đạo quả mới đạt thành. Giờ đây tôi phải hướng dẫn Dương Sinh trở lại Thánh Hiền Đường, cảm tạ đức Thiên Tôn.
Dương Sinh: Đa tạ ân phước khai mở đạo của đức Thiên Tôn. Thưa ân sư con đã sửa soạn xong, kính mời thầy trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống
đài sen, hồn phách nhập thể xác.